CHỦ TỊCH PSD GROUP: TỪ “ĐỨA CON VÀNG” HÓA VẾT SẸO ĐAU ĐỚN CỦA GIA ĐÌNH

CHỦ TỊCH PSD GROUP: TỪ “ĐỨA CON VÀNG” HÓA VẾT SẸO ĐAU ĐỚN CỦA GIA ĐÌNH

Sinh ra trong tình yêu và kỳ vọng lớn lao của gia đình, ít ai ngờ Lê Trung Tuấn - Chủ tịch Hội đồng quản lý và là người sáng lập Viện nghiên cứu và ứng dụng phòng chống Ma túy PSD lại có quãng đời tự đánh mất mình trong vòng xoáy nghiện ngập. Từ một cậu bé ngoan hiền, anh bước vào những tháng năm tăm tối nhất cuộc đời chỉ vì những phút giây sa ngã.

 

Lê Trung Tuấn (19/5/1977) có quê gốc ở Kim Sơn (Ninh Bình) nhưng lại được sinh ra và lớn lên  ở tỉnh Hà Nam - miền chiêm trũng của châu thổ Bắc Bộ. Là con út trong gia đình có ba anh chị em, Tuấn lớn lên trong vòng tay yêu thương, đùm bọc của cha mẹ , của người chị gái hơn mình 14 tuổi và người anh nuôi tên Kiên. 

Cha anh, ông Lê Văn Thùy, mồ côi từ thuở nhỏ, từng đi ở đợ, sau xung phong ra chiến trường, dâng hiến cả tuổi trẻ và thanh xuân cho Tổ quốc. Bà Lương Thị Vân - mẹ của Tuấn là y sĩ bệnh viện huyện, người phụ nữ tảo tần đã một mình hơn 30 năm nuôi dạy các con lớn khôn trong khi chờ chồng biệt tích. Sau khi sinh chị gái, mẹ Tuấn đã sáu lần sảy thai. Trong nỗi khắc khoải, bố mẹ đã nhận anh Kiên làm con nuôi để "đứng đầu đứng số", và ngay sau đó, Tuấn ra đời, như một phép nhiệm màu.

Có những đêm mưa bão, Tuấn vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ ngồi trong bóng tối, ôm bầy con, cầu trời cho nhà không đổ, xin đừng tốc mái để gia đình còn có chỗ trú nắng mưa. Thấu hiểu tình yêu thương vô bờ bến cho các con, bỏ quên xuân thì cho những hi sinh thầm lặng vì gia đình của mẹ, nên từ nhỏ, Tuấn đã coi mẹ là người phụ nữ tần tảo đáng trân trọng nhất của cuộc đời mình.

Anh em Tuấn lớn lên trong những ngày tháng hậu chiến, khi đất nước vừa bước qua đau thương và đang chuyển mình đổi mới. Tuổi thơ của Tuấn là bản giao hưởng mộc mạc của đồng quê: tiếng gió trên cánh đồng lúa, lời ru ầu ơ, những buổi trốn học bắt cào cào, đuổi dế, hay những chiều thu heo may rủ nhau tát giòn giữa ruộng nứt nẻ. Dẫu có những ngày dãi nắng trở về chỉ với vài con cá nhỏ và người lấm lem bùn đất, nhưng tất cả — từ mùi rơm rạ, dòng sông lặng lẽ đến tình làng nghĩa xóm đã trở thành một phần ký ức tuyệt vời, níu Tuấn lại giữa những đoạn đời giang hồ u tối sau này, để luôn thấy mình mắc nợ với một nẻo về trong sáng của tuổi thơ.

Sự nghiêm khắc của cha, lòng hy sinh của mẹ và sự chiều chuộng của chị gái tạo nên cho Lê Trung Tuấn một tuổi thơ ngập tràn yêu thương và tự hào, một nền tảng vững chắc mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng mơ ước. 

Học hết cấp hai ở quê, được gia đình sắp xếp cho lên Hà Nội học tiếp, Tuấn khăn gói rời làng, bắt đầu quãng đời xa quê. Phần vì thương, phần vì nuông chiều, cả nhà ai cũng muốn dành cho “đứa con vàng”  những điều tốt nhất. Xa quê nhưng chưa bao giờ Tuấn phải chịu khổ cực vì bên cạnh luôn có chị gái chăm sóc, có anh rể lặng lẽ lo toan, gánh vác mọi chuyện.

Tuổi trẻ của Tuấn là sự đan xen giữa tài năng thực thụ và những ảo tưởng được nuôi lớn bằng sự nuông chiều. Anh hát hay, chơi đàn giỏi, học lực nổi bật, lại hòa đồng, được thầy cô quý, bạn bè mến. Trong cuộc thi “Học sinh thanh lịch”, Tuấn vào tới vòng chung kết – không chỉ nhờ khả năng, mà còn bởi mỗi lần bước ra, anh đều nhận về tiếng hò reo với vẻ ngoài “xinh trai” và sự tự tin cuốn hút. Đó là quãng thời gian Tuấn tự đắm mình trong ánh hào quang của tình thương và niềm tin mà người khác đặt vào anh mà không biết, chính cảm giác đó mới là khởi đầu của mọi lạc lối.

Tốt nghiệp cấp ba, thi đỗ Trường Cao đẳng Quản trị Kinh doanh, xa gia đình, chàng “công tử bột” bắt đầu trượt dài. Không còn ai kiểm soát, con nhà khá giả lại ở cái tuổi mới lớn, chàng lớp trưởng được bao người tín nhiệm ấy lại đắm mình trong những cuộc vui thâu đêm: rượu bia, karaoke, gái gú, nhóm bạn ăn chơi lêu lổng.  Từ một lớp trưởng ngoan ngoãn, Tuấn dần trở nên ngạo mạn, nói dối cha mẹ để xin tiền mua xe, mua điện thoại – rồi tất cả được đốt sạch trong khói thuốc và hơi men.

Trong một đêm lang thang vô định, Tuấn được rủ rê thử thuốc phiện cho “biết mùi đời”. Tuổi trẻ ngông cuồng, ham vui và sĩ diện khiến anh phớt lờ mọi cảnh báo đang gào thét trong đầu.Và thế là, từ cú hít đầu tiên tưởng như vô hại, Tuấn trượt dài vào bóng tối. Chỉ là một cú rẽ sai lầm biến cuộc đời anh thuộc về những cơn vật vã, kim tiêm, hoang tưởng và tự huỷ.

Bố Tuấn có lần bảo với hàng xóm: “Tôi nghĩ ra rồi, mọi sự đau khổ là tự tôi mà ra. Hồi đó tôi với bà ấy chiều nó quá. Nó đang ở ký túc xá nhà trường. Bỗng dưng nó đòi mua xe máy. Nó bảo, con mua xe để ở nhà anh chị trong Hà Nội, hàng ngày đi về Như Quỳnh học. Chứ ở ký túc xá, nhiều bạn hư lắm, sợ con không học hành được. Gớm, tôi mừng quá, con mình biết nghĩ chín chắn như thế thì bố mẹ nào không cởi lòng cởi dạ. Chúng tôi đã phải cầu cúng, bà tôi đã 6 lần sẩy thai, phải nhận con nuôi cho đứng đầu đứng số, rồi mới sinh hạ được nó. Cậu quý tử ấy học giỏi, lại có hiếu, lại sớm biết thu xếp cuộc sống chu đáo thế, thử hỏi bố mẹ nào không mừng?”

Ông Thùy đâu có biết tất cả chiêu trò của con trai để có tiền đốt vào làn khói trắng. Chị gái và anh rể cũng gom góp tất cả khoản tiết kiệm, mua cho Tuấn chiếc xe máy đầu tiên – tưởng để thuận tiện học hành, ai ngờ lại là phương tiện đưa Tuấn đi xa hơn khỏi vòng kiểm soát. 

Tuấn lao vào những chuyến rong ruổi đậm mùi đua đòi: lúc phóng vù lên Yên Bái, lúc kéo bạn bè lên tận Sơn La hàng trăm cây số chỉ để tìm cảm giác mạnh và thứ gọi là "tình anh em bốn biển". Những ngày đó, Tuấn không chỉ sống ngông, mà còn sống ảo tưởng. Khi ma túy thấm vào máu, anh cười như dại, khóc như lên đồng. Có lần, Tuấn “kẹp” bốn đứa phóng xe ầm ầm qua cổng trường, rú ga, vê côn, lượn vòng trước mặt bảo vệ như kẻ thách thức. Không may, hiệu trưởng tình cờ đi qua, chứng kiến tất cả và lệnh kỷ luật được ban xuống ngay sau đó. Trưởng phòng đào tạo, vốn quen biết với anh rể Tuấn liền gọi điện về cho gia đình. Lúc này, sự thật bắt đầu hiện rõ: Tuấn không chỉ hút, không chỉ hít, mà đã tiêm ma túy thẳng vào tĩnh mạch. 

Chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, Tuấn bị đuổi học. Đòn giáng xuống gia đình như một bản án. Cả nhà sụp đổ. Cú sốc ấy như vết dao lạnh cắt thẳng vào lòng cha mẹ. Người cha bàng hoàng, nghẹn ngào thốt lên: “Tôi nghĩ là tại mình chiều quá, để nó có xe, có tiền mà không biết nó dùng để mua cái gì…"

Từ “đứa con vàng”, Tuấn trở thành vết sẹo sâu đậm trong trái tim cha mẹ. Đó không phải vết thương trên da thịt, mà là nỗi đau âm ỉ trong từng kỳ vọng, tình yêu mà gia đình dành trọn. Vết sẹo ấy không bao giờ lành, vì mỗi lần nhắc lại, nỗi đau lại quặn thắt vô cùng.

 

VIỆN NGHIÊN CỨU VÀ ỨNG DỤNG PHÒNG CHỐNG MA TÚY PSD
Hotline Hỗ trợ cai nghiện/Tư vấn tâm lý: 0983.81.5379

Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.

Email: [email protected] | Facebook: Viện PSD