CHỦ TỊCH LÊ TRUNG TUẤN: KHI CẢ THẾ GIỚI QUAY LƯNG VÌ NGHIỆN, CHỈ CÓ GIA ĐÌNH CHỌN Ở LẠI

CHỦ TỊCH LÊ TRUNG TUẤN: KHI CẢ THẾ GIỚI QUAY LƯNG VÌ NGHIỆN, CHỈ CÓ GIA ĐÌNH CHỌN Ở LẠI

Có những tình yêu không cần lời hoa mỹ, cũng chẳng đòi hỏi đáp đền mà chỉ cần đủ sâu để níu một người từ vực thẳm quay đầu. Sáu năm chìm trong ma túy, bị xa lánh, khinh miệt, Lê Trung Tuấn chỉ còn lại một nơi duy nhất không đóng cửa, đó chính là gia đình. Tình yêu không điều kiện ấy đã cứu rỗi, đưa anh từ bóng tối trở về với cuộc đời.

 

Ngày Tuấn dính ma túy, mọi thứ đến nhẹ tênh. Một vài lần thử, rồi nghiện lúc nào không hay. Khi cơn nghiện chiếm lấy lý trí, nó cuốn đi tất cả: danh dự, nhân phẩm, giấc mơ tuổi trẻ. Tuấn bắt đầu nói dối mẹ xin tiền học thêm để mua thuốc, sống vật vờ trong những cơn “phê” với đôi mắt đỏ ngầu, thân xác lả đi như một cái bóng. Mỗi lần tỉnh lại, anh tự vả vào mặt rồi gào lên trong tuyệt vọng: “Tuấn ơi, mày ngồi chơi ma túy trên đôi vai gầy còm còng gập của mẹ mày đấy, trên tấm lưng trần nóng bỏng đang tưới rau ngoài ruộng nắng nôi của cha mày đấy”.

 

Anh nhớ lời bố từng mắng: “Mấy lon bia bằng mấy cân thóc, sao hoang phí thế.” Vậy mà giờ, anh không chỉ đốt tiền mà đốt cả tuổi trẻ, cả cuộc đời vào khói heroin. Những đồng bạc cha mẹ chắt chiu từ bữa cơm độn khoai, từ bàn tay nứt nẻ làm lụng vất vả qua mùa vụ, tất cả đều tan thành khói trong tay anh.

 

Ngày Tuấn nghỉ học không lý do, bố âm thầm lên trường. Những người bán hàng, bạn bè, cả vài đứa dân chơi đều nói thẳng: “Con ông nghiện rồi. Về mà cứu nó đi.” Có kẻ còn cay nghiệt: “Cái loại đó chỉ có chết mới hết nghiện. Ông không giết nó, có ngày nó cũng giết ông.”. Bố không đáp, chỉ lặng quay đi, rút lui giữa những ánh nhìn lạnh buốt. Không ai thấy, nhưng có lẽ khi đó, trái tim người cha ấy đã rách toạc thành nghìn mảnh. Thế nhưng ông không buông. Về nhà, ông vẫn bới đất, nhịn ăn, vẫn còng lưng gánh một đứa con đang lụi tàn.

 

Hình ảnh minh họa

 

Mẹ anh - người đàn bà gầy gò, mắt đã mờ, tai chỉ còn nghe một bên vì cả đời chờ chồng đi đánh trận lại tiếp tục cuộc hành trình chờ đợi đứa con sa ngã hoàn lương.  Mẹ không đánh, không la, chỉ ngồi bên, rì rầm như dòng suối đêm. Mỗi ngày một chút, mẹ bào mòn chính mình để giữ lại một tia hy vọng. Có đêm, mẹ ôm anh và khóc, nói không phải chỉ với con mà với cả ông Trời: “Nay con làm mẹ mất hết hy vọng. Mẹ còn dằn vặt, đau đớn hơn cả cái hồi mẹ trở dạ sinh ra con. Đàn bà chửa là cửa mả, mẹ đã vượt qua rất nhiều cửa mả để sinh ra các con. Nhưng lần này, con đã đưa mẹ đến huyệt mộ của đau khổ, con ơi”.

Có lúc, cơn vật thuốc kéo đến, Tuấn rúc vào nghĩa địa làng để chích, như con thú hoang tìm góc tối. Người đi ngang thấy cảnh ấy, chỉ kịp thốt: “Ơ, thằng Tuấn nhà bà Vân!”, rồi bỏ chạy như gặp ma. Anh trở thành cái tên khiến cả làng tránh mặt. Vào nhà ai, người ta cũng hối hả: “Cất xe, giấu điều khiển tivi, nó tới kìa!”

Nhưng giữa những cánh cửa đóng sập, vẫn còn một nơi không khép lại, đó là gia đình. Nơi có người cha lặng lẽ sống để con còn có chốn quay về. Nơi có người mẹ mắt đã mờ, chân đã yếu, nhưng vẫn ôm con bằng tất cả tình thương thầm lặng. Tuấn từng nói: “Con hứa một nghìn lần rồi, không ai tin nữa. Nhưng lần này con hứa bằng tất cả một nghìn lần đó cộng lại”. Không ai tin. Ngoài bố mẹ và gia đình.

Hình ảnh minh họa 

Sáu năm nghiện hút là sáu năm dài hơn cả một đời người. Sáu năm ấy không chỉ là thời gian, mà là những trận cuồng phong ập vào gia đình. Là những đêm mẹ thức trắng, những ngày cha trầm ngâm thở dài bất lực, những lần cả nhà lặng im không dám ngẩng mặt nhìn xóm làng. Tuấn chìm dần vào bóng tối, nhưng gia đình vẫn đứng đó, không rời, không bỏ.

Họ không có gì ngoài tình yêu. Nhưng chính tình yêu không điều kiện, không giới hạn, không điều gì có thể lay chuyển đã giữ lấy sinh mệnh Tuấn, không cho anh rơi hẳn xuống đáy vực. Họ đã đi cùng anh suốt sáu năm đằng đẵng ấy như những người bạn đồng hành thầm lặng nhất, khổ đau nhất, và dũng cảm nhất…

VIỆN NGHIÊN CỨU VÀ ỨNG DỤNG PHÒNG CHỐNG MA TÚY PSD
Hotline Hỗ trợ cai nghiện/Tư vấn tâm lý: 0983.81.5379

Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.

Email: [email protected] | Facebook: Viện PSD