
CHỦ TỊCH PSD VÀ THẤT BẠI CAI NGHIỆN ĐẦU ĐỜI: BỊ “BẮT SÓNG” NGAY KHI VỪA XUỐNG SÂN GA
Tưởng rằng cách ly với thành phố sẽ giúp đoạn tuyệt ma túy, Tuấn được gia đình gửi lên Yên Bái học làm thợ sắt. Những ngày đầu là hy vọng, là hối lỗi. Nhưng một ánh nhìn ở sân ga, một mùi thuốc vương áo - đã đủ để kéo anh quay về bóng tối. Hành trình trốn chạy ma túy tưởng như yên bình nơi miền núi, lại mở đầu cho một lần tái nghiện đầy bi kịch.
Những năm cuối thập niên 90, khi nghĩ rằng cách ly với bạn bè là con đường duy nhất để thoát khỏi ma túy, gia đình đã quyết định đưa Lê Trung Tuấn lên tỉnh Yên Bái ở cùng cậu Ký - em trai thứ 4 của mẹ đang làm cán bộ ngành xây dựng. Hy vọng mong manh khi ấy là: "Xa bạn nghiện, có thể đoạn tuyệt".
Buổi trưa hôm ấy, tại ga Hàng Cỏ, chuyến tàu rời đi trong lặng lẽ. Tuấn ngồi bên cha – người đàn ông không nói nhiều, chỉ ánh mắt chan chứa sự bất lực. Mẹ nắm chặt tay con trai, nước mắt lăn dài: “Con đi mẹ nhớ lắm… Nhưng nếu không bỏ được ma túy, thì giết mẹ đi còn hơn.”
.jpg)
Câu nói như mũi dao cắm sâu vào tim. Suốt hành trình lên vùng núi xa lạ, Tuấn lặng thinh. Tối đến, tàu dừng nơi phố núi sương mờ. Ngồi uống trà bên quán nước trước ga, anh thấy tủi thân như kẻ bị áp giải. Và ngay khi ngồi xuống, ánh mắt anh bắt gặp một gã gầy gò, áo quần nhàu nhĩ, gương mặt ám khói, mùi thuốc phiện thoảng ra từ người hắn. Chỉ một ánh nhìn, hai kẻ nghiện lặng lẽ “bắt sóng” được với nhau - một tín hiệu báo trước một vòng luẩn quẩn mới.
Những ngày đầu ở nhà cậu Ký, Tuấn bắt đầu học nghề làm cửa sắt. Anh lao vào công việc với một quyết tâm mới. Mỗi cánh cửa hoa sen được tạo ra là một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Cậu mợ, hai đứa em nhỏ ở bên anh từng ngày để canh chừng, động viên, yêu thương. Lần đầu sau nhiều năm, Tuấn thực sự muốn thoát khỏi ma túy.

Nhưng ma túy không dễ buông tha. Trong một lần đi phun sơn ở cơ quan, cơn thèm thuốc trỗi dậy. Và như có ma đưa lối, quỷ dẫn đường, Tuấn lén bắt xe ra ga Yên Bái, tìm đến đúng xóm bụi hôm đầu gặp gã nghiện.
Chỉ vài câu hỏi thăm dò, một cái gật đầu, anh đã có trong tay liều thuốc đầu tiên sau thời gian “giữ mình”. Cơn phê bùng nổ. Bao quyết tâm, bao nỗ lực của người thân phút chốc tan như khói trắng.
Từ hôm đó, con đường cai nghiện của Lê Trung Tuấn vỡ vụn. Anh trốn đi thường xuyên hơn. Gã nghiện hôm nào - tên Son lại xuất hiện với nụ cười méo mó như tử thần. Son là con một cán bộ có tiếng ở Yên Bái nhưng cũng sa chân vào nghiện ngập. Hắn không lợi dụng anh, thậm chí còn giới thiệu việc áp tải gỗ pơ-mu kiếm tiền. Tuấn thử đi vài chuyến. Nhưng với thân thể gầy gò chỉ 42kg, những đêm phóng gỗ từ toa tàu là những lần thập tử nhất sinh. Không chịu nổi công việc, anh bỏ ngang.
Cậu mợ bắt đầu nghi ngờ. Những ngày Tuấn về nhà muộn, mắt lờ đờ, giọng khàn, không buồn động tay làm cửa nữa. Một năm trôi sau, Tuấn xin phép về quê ăn Tết. Cậu Ký đưa anh ra ga, khóc nấc vì thương cháu, thương chị gái đã vất vả cả đời chưa được một ngày an nhàn. Chuyến tàu chầm chậm rời ga mang theo nỗi đau và sự thất vọng không nói thành lời.
Nhưng như một định mệnh nghiệt ngã, khi vừa xuống ga Hà Nội, anh lại lao vào xóm bụi Thanh Nhàn làm một liều trước khi về gặp cha mẹ.
Ma túy không chỉ làm một người gục ngã - nó còn nuốt trọn cả nỗ lực của cả gia đình. Lần đầu cai nghiện thất bại. Dù có cố gắng, có tình yêu thương của cả gia đình nhưng chàng thanh niên ngày ấy cũng không thể vượt qua sự quái ác của ma túy. Nó luôn chờ đợi, rình rập, chỉ cần một phút yếu lòng là mọi nỗ lực đều tan biến.
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: [email protected] | Facebook: Viện PSD