CHỦ TỊCH LÊ TRUNG TUẤN: SỢI CHỈ KÉO HEROIN VÀ BI KỊCH CHA MẸ GỤC NGÃ TRONG BÓNG TỐI

CHỦ TỊCH LÊ TRUNG TUẤN: SỢI CHỈ KÉO HEROIN VÀ BI KỊCH CHA MẸ GỤC NGÃ TRONG BÓNG TỐI

Bị nhốt trên tầng hai với cánh cửa gỗ khóa chặt, Lê Trung Tuấn vẫn lén thả sợi chỉ sinh tử xuống đường, kéo theo từng liều heroin, kéo cả gia đình vào vũng xoáy nghiệt ngã. Mùi mồ hôi thấm thuốc ám cả căn buồng, ám luôn lòng mẹ. Cha thì hóa đá dưới bóng đèn dầu cạn kiệt hy vọng.

Trên tầng hai căn nhà cũ, sau cánh cửa gỗ khóa kín, Lê Trung Tuấn bị bố mẹ nhốt lại như một biện pháp bất lực cuối cùng. Anh không còn hét lên xin được ra ngoài như những lần trước. Khóc nhiều quá rồi, hứa cũng nhiều quá rồi nên lần này, anh lặng thinh. Vì chính anh cũng biết: có quyết tâm bao nhiêu, cũng chỉ cần một cơn thèm thuốc thì tất cả sẽ lại sụp đổ.

Họ không biết, từ tầng hai, anh đã nghĩ ra cách thả sợi chỉ xuống để “giao dịch”. Chỉ cần một đầu buộc gói heroin, một đầu là tay anh âm thầm kéo lên, qua ô cửa sổ nhỏ. Không cần nói gì, không cần ra khỏi phòng, ma túy vẫn tìm được đường len lỏi vào cơ thể người nghiện như một loại ký sinh.

Hình ảnh minh họa

Trong căn buồng tăm tối ấy, mẹ anh vẫn ngày ngày giặt quần áo, đổ bô xú uế cho con trai như chăm một đứa trẻ tàn phế. Mùi heroin ngấm vào từng sợi vải, bám trong không khí, thấm vào mồ hôi. Có lần mẹ buột miệng với cha anh: “Cứ giặt mãi quần áo cho nó thế này, chắc tôi cũng nghiện mất thôi.” Một câu nói xót xa, vừa như mỉa mai, vừa như đầu hàng.

Tuấn từng chửi mẹ. Câu nói “Bà giắt tiền ở cạp quần, tôi xin bà bảo hết rồi, bà giữ làm gì?” là nhát dao đau đớn anh cắt vào lòng người đã sinh ra mình. Nhưng ngay hôm đó, sau cơn phê điên loạn, anh quỳ xuống lạy mẹ, xin được tha thứ. Lần nào hút xong anh cũng hứa sẽ cai. Lần nào cũng rơi nước mắt. Và lần nào cũng thất bại.

Hình ảnh minh họa

Cha anh – Người đàn ông từng dạn dày bom đạn, cả đời kiêu hãnh không cúi mình trước kẻ thù, nay chỉ biết ngồi bất động bên ngọn đèn dầu, đôi vai run lên trong tiếng nấc nghẹn. Ông lúc đó chỉ còn biết “thiết quân luật” như thời chiến: nhốt con trai, cấm cửa, cắt liên lạc. Nhưng sau tất cả, người cha  cũng bất lực. Mỗi đêm, ông ngồi trước ngọn đèn dầu, bất động như tượng. Có khi khóc không thành tiếng. Có khi lặng im như đã hóa đá. Tuấn nhìn cha mà không phân biệt được đâu là thân thể cha trong bóng tối, đâu là cái bóng đổ trên tường. Cả hai đều đen đặc, run rẩy, chập chờn như chính cuộc đời họ lúc đó.

Ma túy không chỉ biến một người thành kẻ lệ thuộc. Nó đẩy cả gia đình vào địa ngục. “Ma túy ăn lên, củ mài ăn xuống” – câu nói dân gian ấy, Tuấn đã sống trọn vẹn từng chữ. Anh bắt đầu bằng liều nhỏ, rồi lớn hơn, rồi lớn nữa. Không có khái niệm “lui về”.

Nhưng trong bóng đêm đó, giữa mùi heroin, giữa những đồng tiền vơ vét từ mẹ cha, vẫn còn một thứ chưa bao giờ dứt: tình thương. Dù bị dày vò, mắng nhiếc, phản bội thì bố mẹ anh vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi.

Và chính sự ở lại âm thầm, nhẫn nại, không cần lý do ấy đã là thứ đã kéo Tuấn ra khỏi vũng lầy ma túy. Không phải ngày một ngày hai nhưng là sự hồi sinh có thật…

 

VIỆN NGHIÊN CỨU VÀ ỨNG DỤNG PHÒNG CHỐNG MA TÚY PSD
Hotline Hỗ trợ cai nghiện/Tư vấn tâm lý: 0983.81.5379

Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.

Email: [email protected] | Facebook: Viện PSD