
CHỦ TỊCH LÊ TRUNG TUẤN: CẠO TRỌC ĐẦU, ĐÀO ĐỊA ĐẠO TRONG VƯỜN NHÀ VÀ CUỘC VẬT LỘN VỚI MA TÚY
Cạo đầu, tự nhốt mình dưới hố sâu do chính tay đào, ăn cơm nguội với muối vừng, sống lẫn vào bùn đất…Tuấn không tìm cái chết, mà đang tuyệt vọng tìm đường sống để thoát khỏi “làn khói trắng”. Thế nhưng, sau bao nỗ lực tự hành xác để quên thuốc, anh vẫn “giơ cờ trắng” trước ma túy.
Chỉ từ một lần “thử cho biết” theo lời rủ rê của lũ bạn tồi, Tuấn lao đầu vào con đường nghiện ngập. Một cái gật đầu ngu ngốc sau cơn say, một chút sĩ diện hão huyền của tuổi trẻ, một lời thách thức nửa thật nửa đùa… và từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời anh bắt đầu mục nát. Mỗi ngày một lún sâu thêm, mỗi cơn vật thuốc đều kéo anh xuống thấp hơn, trói chặt anh vào vũng lầy tăm tối không lối thoát.
Một lần tỉnh dậy sau cơn phê pha, Tuấn thấy thiên nhiên hôm ấy đẹp đến phũ phàng. Cá vẫn sinh sôi, chim vẫn hót, mùa vẫn về, mặc anh đang vật vã, rã rời. Và chính cái đẹp dửng dưng đó khiến Tuấn choàng tỉnh. Anh gào lên gọi mẹ. Lại hứa sẽ cai. Không cần nhốt, không cần xích, chỉ cần mẹ còn tin.
Trong một buổi trưa hè bỏng rát, Tuấn nhìn thấy mẹ đứng lặng người, mắt rưng rưng. Anh quỳ xuống xin lỗi, xin mẹ cạo trọc đầu cho mình. Cạo trắng đến tận chân tóc, trần trụi như một cuộc “đầu hàng” tuyệt vọng với bản thân. Mẹ nhìn anh rưng rưng, hỏi nhỏ: “Con định đi tu à?”. Anh cười: “Tù được chứ tu thì chịu. Nhưng mẹ yên tâm, lần này con sẽ cai, sẽ lấy vợ, sinh cháu cho mẹ bế.”
Ảnh minh họa
Anh cởi trần, chỉ mặc chiếc quần đùi cũ, lang thang như người nguyên thủy trong khu vườn ký ức tuổi thơ. Sau đó, không biết bằng sức mạnh nào, Tuấn lôi cuốc xẻng, xà beng, xô chậu, ngày đêm đào rãnh quanh nhà, đào ao thả cá rộng mênh mông. Mỗi nhát cuốc là một lần Tuấn tự trừng phạt. Mỗi vốc bùn là một lần anh vùi lấp nỗi nhục. Có lúc, vừa đào, anh vừa khóc – khóc trong mùi bùn đất tanh nồng, trong sự mệt nhoài đến cạn sức.
Thấy lạ, bố anh theo dõi rồi ngó xuống, gương mặt nở ra vì xúc động. Ông bảo: “Đúng là kỳ tích. Như là thằng Tuấn đào địa đạo trong chiến tranh ấy bà ạ”. Tuấn ăn khỏe hơn, tuyệt đối cách ly ma túy trong những ngày đó. Chính anh cũng ngạc nhiên về bản thân, không tin nổi mình có thể đào giỏi vậy. Chắc do đây là cách đào của một con nghiện muốn dùng lao động để quên đi nỗi vật thuốc. Đào như một cách trả thù đời, như sự hành xác trừng trị sự hư đốn của mình.
Tuấn cứ lặng lẽ đào như thế, cả khu vườn biến thành một mê cung hào sâu, đào đến mức mấy hôm bố mẹ cứ rau cỏ tập tàng trong vườn, không dám ra khỏi nhà sợ sa xuống hố thiệt mạng. Anh sống dưới hố. Ăn cơm nguội với muối vừng. Phóng uế rồi vùi xuống bùn. Anh muốn tự biến mình thành thứ gì đó khác – không còn nghiện, không còn quá khứ, không còn gì nữa. Dưới ấy mát lạnh. Yên tĩnh.
Đủ để quên. Đủ để hy vọng.
Rồi một ngày, mọi thứ lặng đi. Không còn tiếng cuốc. Không còn bùn văng. Gọi mãi không thấy. Cả xóm đổ đi tìm. Có người trèo xuống hố, sờ ngực xem còn thở. Lời đồn “thằng Tuấn tự chôn mình dưới đất” lan ra khắp huyện.
Ảnh minh họa
Nhưng Tuấn chưa chết. Chỉ đang cố sống theo cách tuyệt vọng nhất. Anh gắng gượng được một thời gian. Rồi… lại nghiện. Chỉ cần một ánh mắt quen, một cái “bắt sóng” vô hình với bạn nghiện cũ. Vậy là đủ. Bao mồ hôi, nước mắt, lời hứa, bùn đất, cả một khu vườn lởm chởm chiến hào… sụp đổ trong làn khói trắng mỏng tang.
Mẹ lặng lẽ đi lấp hố. Những hố sâu con từng đào để trốn nghiện, giờ mẹ tự tay lấp – như đã bao lần bà lấp lại nỗi đau, lấp lại niềm tin bị đập vỡ. Cả thế giới nhìn Tuấn như một thằng nghiện không còn thuốc chữa. Nhưng bố mẹ anh thì chưa từng rời bước.
Lê Trung Tuấn đã rơi – không phải một lần, mà hàng trăm lần. Và điều kỳ lạ là, mỗi lần gục xuống bùn đen, vẫn luôn có một nơi cho anh quay về. Đó là gia đình. Nơi có mẹ lặng lẽ đi lấp những cái hố anh đào. Nơi có cha không hỏi, chỉ thở dài và đưa cơm. Nơi không cần tin anh nữa, nhưng vẫn giữ chỗ cho anh sống và quay đầu.
Địa chỉ: Tầng KT - Tòa nhà 21T1 - Khu đô thị Hapulico - 83 Vũ Trọng Phụng - Thanh Xuân - Hà Nội.
Email: [email protected] | Facebook: Viện PSD